Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Rừng vàng tuyệt đẹp


Đường dài hun hút
Đôi chân này bỗng lạc lỏng đơn côi
Sao vội vàng?
Sao cảm giác chơi vơi...
Nơi đây chỉ có mình tôi hun hút đường về
Đôi khi thả lòng vào những đam mê
Trôi theo mùa Thu
Vui cùng nắng gió
Rừng mùa Thu miên man một trời lá đỏ
Sao tim tôi chỉ đượm khẻ nụ cười!...
Đôi khi lòng muốn yên lặng
Nhẹ thì thầm với kỉ niệm ngủ quên
Nghe dòng đời hát khúc chông chênh
Nghe câu mơ ước ngân cao đầy mỏi mệt
Về thôi ta ơi
Mùa vàng đã hết
Khi những tàn phai cũng hóa bụi trần
Một ngày chiều
Một chút nắng bâng khuâng
Chỉ một mình ta hun hút đường về

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét