Ai một lần bước chân vào đường yêu mới hiểu được thế nào là yêu.
Ai vô tình đánh rơi cánh hoa duyên kiếp giữa dòng đời để bao người khốn đốn tiếng yêu đầu...
Tiếng mưa nhẹ rơi, trước hiên nhà ai ngỡ ngáng tiếng yêu vụn vỡ. này bạn tôi ơi! cớ chi mang sầu trên đôi mắt tinh khôi, đường chân trời còn xa tít mù khơi thì tình yêu chỉ là phút say nắng thế thôi.
Có cơn mưa nào rơi mãi không tạnh, có sóng gió nào bên đời ta mãi?
Mưa mang theo kí ức xưa cùng những lòi hứa yêu, nhớ làm chi nữa chuyện buồn đã qua. Áng mây trời vội tan theo mưa, tính yêu ấy hãy gửi vào đám mây chờ một ngày hóa cơn mưa, xóa tan đi u sầu, xóa tan đi nỗi đau của ngày xưa ấy...
Vương muộn phiền kiếp tình ái để được gì? Con tim héo úa theo thời gian, chết lặng qua tháng ngày buồn tênh thì cần gì nữa hơi ấm tình yêu. Bước ra đi nỗi đau hôm nay để ngày mai ánh duong trở về. Môi cười đọng mãi trên bờ môi.
Đừng buồn nữa em hỡi, tình trên thế gian chỉ là giấc mơ khiến ta say phút chốc thôi.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét